Ừ thì tháng nào mà chẳng có trăng. Trăng xuất hiện từ những ngày còn đầu tháng, khi chỉ là một đường cong vệt ngang trời đêm, tựa như một mảnh trâm sáng cài lên mái tóc đen mượt mà của người thiếu nữ. Trăng dù ở bất kỳ hình dáng nào cũng thơ, cũng đẹp; dù ở mùa nào cũng đẹp, cũng thơ. Thế nhưng, người ta chỉ trông chờ trăng của một ngày tháng Tám. Ngày Tết trung thu!
Tết Trung thu diễn ra vào đêm rằm giữa mùa thu như tên gọi. Người ta thường gọi mùa thu là mùa dịu dàng, có phải vì thế mà trăng đối với con người dường như cũng dịu dàng và lung linh hơn hẳn những mùa khác. Phải thế chăng mà người ta háo hức đón chờ Tết Nguyên Tiêu?
Gọi một cái tên cũng thấy nghĩ nhiều. Tết Nguyên Đán khiến ta nghĩ đến bánh chưng, mai vàng cùng những rộn ràng màu sắc, giòn giã tiếng cười... Lễ Giáng Sinh ta lại nhớ đến cái se lạnh của những ngày cuối năm, nến và hoa, những dòng người lũ lượt đến nhà thờ... Và, Tết Trung Thu! Ai cũng có cảm giác thanh bình, trăng, lồng đèn xinh, chiếc bánh, gói trà thơm và hương hoa thoang thoảng quanh câu chuyện gia đình. Tất cả hòa quyện cùng khí trời mát mẻ khiến vạn vật trở nên dịu dàng quá đỗi...
Lũ trẻ con ê a bài đồng dao:
Mùng một lưỡi trai
Mùng hai sao hái
Mùng ba thu liêm
Mùng bốn lưỡi liềm ...
Và chúng thích thú thắp những ngọn nến nhỏ vào những chiếc lồng đèn đủ hình dạng. Đây là đèn ông sao, kia là đèn kéo quân, nọ là đèn lục giác... Nến cũng dịu dàng mờ ảo đỏ xanh theo ánh mắt trẻ thơ đen láy. Những đứa không có đèn lồng cũng tự an ủi mình bằng những cây nến con và cả một bầu trời đêm bàng bạc trăng treo lơ lửng...
Trẻ con bây giờ thích đồ điện nhiều hơn, những chiếc đèn lồng Trung Quốc làm bằng nhựa chạy pin chớp tắt, điệu nhạc rộn ràng càng khiến đèn giấy buồn hắt hiu vì chẳng mấy người nhìn tới. Những chiếc đèn giấy xếp muôn hình vạn trạng thi sau khoe sắc trên đường, trong chợ... Dường như cái nôn nao chẻ tre, đan khung, dán giấy đón Tết Nguyên Tiêu đang mai một dần.
Đêm rằm thành phố có bao nhiêu người ngắm trăng? Phố xá đèn dọc ngang sáng choang lộng lẫy, cả ánh nến còn thấy lạc lõng... Biết tìm trăng đâu giữa những nóc phố cao hút mắt người?
Bao nhiêu người trẻ háo hức đón trăng với gia đình, nhấp một ngụm trà, ăn một miếng bánh, chuyện phiếm trong không khí đoàn tụ. Bao nhiêu người hòa mình vào phố phường xúng xính xinh tươi với tắc đường, kẹt xe, với những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, bỏ trăng giữa thành phố bơ vơ...
Nhưng dù cho trẻ con ít đốt nến hơn, người ta ít ngắm trăng hơn thì mùa trăng vẫn cứ đến. Đến và dịu dàng khoe sắc, lung linh ảo huyền. Mùa trăng đang đến. Trăng đang thành nét, mỗi ngày một đầy hơn. Đất trời đang gom hết những tinh túy của mình thổi vào hồn trăng, khí thu đang hòa vào trăng, chờ một ngày tròn trĩnh đẹp nhất và thơ nhất.