Một ngày chủ nhật bình thường như bao chủ nhật khác. Đang nằm ườn trên giường đọc báo thì tui nghe tiếng réo oai oái của nhỏ Nhi ngoài ngõ. Thò đầu ra cửa sổ, tui hất cằm hỏi:
- Gì vậy ?
- Hổng đi CLB tiếng Anh hả?
- Không, tui học tiếng Anh kém lắm, ngồi như vịt nghe sấm, biết gì đâu !
- Thì đi cho vui, đi riết rồi giỏi chứ sao !
- Thôi mày ơi, lỡ kêu tui lên giao lưu, không biết gì thì làm trò cười hả?
Nhỏ Nhi cười lớn:
- Tui hậu thuẫn cho. Đi !
Tui bặm môi, đảo mắt một vòng suy nghĩ rồi bật dậy:
- Ừ ! Chờ chút nha !
*Tới hội trường, hai đứa chui vào góc trong cùng bên phải căn phòng. Phần mở màn khá hấp dẫn. Nhỏ Nhi ngồi kế bên tui mà như quên mất tui luôn. Nhỏ vỗ tay, nhỏ cười, giơ tay giao lưu... nói tóm lại cái màn nào của CLB cũng có nhỏ. Chẳng bù với tui, hu...hu... Tui ngồi trong đó chỉ để... nhìn, chứ có nghe được gì đâu. Tự nhiên thấy mình lạc lõng quá. Tui giật giật tay nhỏ Nhi, mà nhỏ cứ say mê, tui lẻn ra ngoài ngồi một mình. Tui phải chờ nhỏ Nhi về vì tui đi chung xe với nhỏ. Nhất định không bao giờ đi câu lạc bộ này nữa.
Tui vươn vai, hít một hơi thiệt dài rồi thả người trên ghế đá. Tui gắn headphone vào tai, miệng mấp máy hát theo lời bài hát, đầu gật gật, chân nhịp nhịp. Bỗng tui thấy vai mình bị lay nhẹ nhẹ, tui quay lại. Đội trưởng văn nghệ trường tui đang nở một nụ cười... tươi hết cỡ. Hic ! Có nằm mơ không ? Tui và hầu hết tất cả con gái trong trường rất hâm mộ hắn. Hắn hát cực đỉnh, mỗi lần lên hát là đám con gái ở dưới la ó, vỗ tay... Hắn có nụ cười hết sức dễ thương (tui đang có vinh dự thưởng thức nè). Hắn còn học giỏi nữa, trong đội tuyển Anh văn của trường...
Bây giờ, hắn đang đứng trước mặt tui. Tui không thể bỏ qua cơ hội làm quen. Tui lập tức bỏ tai nghe ra, cười một “nụ cười e thẹn” và dùng hết nữ tính của mình, cất tiếng “Vàng Anh dịu dàng”:
- Gì vậy bạn ?
- Vô hội trường đi ! Sao giờ này còn ngồi ở đây ?
Rồi hắn cầm tay tui kéo đi thật nhanh. Hic, sao hắn lại dẫn tui vào đây ? Mà lại đứng ở cánh gà sân khấu ? Tui quay sang hắn với vẻ mặt hoảng hốt. Hình như hiểu được tâm trạng lo lắng của tui nên khi tui vừa mới vừa mở miệng thì hắn đã an ủi:
- Đừng lo lắng ! Không sao đâu !!!
Rồi hắn nheo mắt làm tui bối rối. Tui biết chắc là có sự hiểu lầm ở đây nên khi nhạc đã nổi lên, tui cũng ráng hét to lên:
- Tại sao lại dẫn tui vô chỗ này?
Hắn nhìn tui hai giây rồi phì cười:
- Tới lượt bạn lên hát mà !
Hát ??? Trời ơi ! Tui muốn xỉu ! Sao tự nhiên lôi tui vô bắt hát ? Mà hát trong CLB Tiếng Anh ? Ặc... ặc... tui chết mất ! Tui quay sang định phân minh cho hắn thì hắn đã nắm tay tui kéo lên sân khấu. Tui chắc lúc đó mặt tui trông rất tức cười. Hắn giới thiệu một tràng về... tui, nào là giọng ca vàng, là học sinh năng động... Tui cười mà như mếu. Tui nhìn xuống thấy nhỏ Nhi đang há hốc mồm ra. Chắc nhỏ đang hâm mộ vì tui dám can đảm lên sân khấu, mà lại là của CLB Tiếng Anh, và... tui đang đứng với hắn nữa.
Tui hít một hơi sâu, cố gắng không run, cho dù là nhầm lẫn đi nữa, nhưng tui phải chứng tỏ cho nhỏ Nhi và mấy đứa trong lớp thấy tui không... như tụi nó tưởng. Tui còn phải lấy điểm với hắn nữa chứ ! Đây là cơ hội duy nhất. Xem nào ! Tui có thể hát bài gì đây ? Tui bặm môi lấy tinh thần.
- Bây giờ người bạn của chúng ta sẽ giới thiệu về mình và bài hát nhé !
Hắn quay sang tôi với ánh mắt ngọt ngào và vẫn “nụ cười tươi rói” đó, hắn thì thầm:
- Bình tĩnh nhé !
Rồi hắn rời khỏi sân khấu. Tui bắt đầu run vì chỉ còn một mình. Tui lấy hết can đảm và hát bài “Heal the world”. Hắn đã bè cho tôi trong phần điệp khúc. Tui cảm thấy rất thoải mái và hào hứng. Mọi lo lắng trong tui đã chạy đâu hết. Tui hăng say hát đến hết bài và thật vui khi hắn lên tặng hoa trong tiếng vỗ tay cuồng nhiệt của các bạn ngồi bên dưới. Lần đầu tiên tui cảm thấy tuyệt vời như vậy, cảm giác “vượt qua chính mình” thật Yomost !!! Wow !!! Tui cười tít mắt, tiếng vỗ tay, tiếng nhạc, tiếng la hét của các bạn làm tui ngây ngất ! Tui cảm thấy mình là người chiến thắng, chiến thắng, chiến thắng !!!
Tiếng vỗ tay ngớt dần, nhạc cũng tắt, tôi đang định “chuồn” ra ngoài để giải tỏa căng thẳng thì M.C của chương trình bước ra và xổ một tràng tiếng Anh dài dằng dặc.
Tui mở to mắt kinh hoàng. Cũng may là hắn lên tặng hoa cho tôi và còn đứng bên cạnh. Tôi xoay sang nhìn hắn với ánh mắt cầu cứu vô cùng thảm hại. Hắn hiểu và thì thầm dịch:
- Bạn ấy hỏi bạn rằng đến với CLB này, bạn cảm thấy thế nào?
Tui ấp úng, ngần ngại một hồi lâu:
- Ah, I... I...
Tôi không nói được, tôi thật sự lo lắng thì đã nghe hắn nói vài câu tiếng Anh và dắt tôi xuống sân khấu. Tôi chẳng biết hắn đã nói gì. Chẳng lẽ hắn nói rằng... tui không biết nói tiếng Anh nên cho tui xuống ? Trời ! Ngượng quá ! Hu...hu...
*Hắn kéo tôi ra ghế đá lúc nãy. Tôi chưa kịp “hỏi tội” hắn vì đã làm mất mặt tui thì đã nghe hắn vừa cười vừa nói:
- Học sinh ưu tú mà sao học tiếng Anh dở quá dzậy ? Hi...hi...
Tui vừa quê vừa tức. Ánh mắt trìu mến, nụ cười quyến rũ, giọng hát tuyệt vời... của hắn với tui đã tan biến hết. Tức giận trào dâng tột đỉnh.
- Ừ ! Tui dzậy đó ! Nên bạn đã chọc quê tôi trên sân khấu ?
- Đâu có ! Tui nói đây là lần đầu tiên bạn đến với CLB tiếng Anh nên bạn hồi hộp quá, xin phép khán giả cho bạn xuống, hẹn lần sau. Có vậy thôi !
Thì ra là vậy. Tui lại thấy quê quê. Chỉ tại mình học dở tiếng Anh quá. Nhất định sau bữa nay, tui sẽ siêng năng học tiếng Anh, và tập thêm một số bài hát tiếng Anh để tham gia câu lạc bộ. Vì tui muốn tìm lại cảm giác lúc nãy...
Tui nói với hắn về sự nhầm lẫn. Hắn ngạc nhiên và nở nụ cười thật tinh nghịch giải thích:
- Vậy mà nghe “trộm” bạn hát với headphone thấy hay quá ta ! Tui không kéo bạn vô, có mà bỏ quên một “nhân tài” à ? Cảm ơn tui đi, vì tui đã có công “khai quật” !
Tui thiệt phấn khởi. Hôm nay là một ngày tuyệt vời... Tui thầm cảm ơn sự nhầm lẫn đó, cảm ơn CLB, cảm ơn nhỏ Nhi đã dụ tui đi... Cảm ơn tất cả !
*Một sáng chủ nhật đẹp trời, nhỏ Nhi đang tưới mấy bồn hoa trước nhà thì... kéttttt... phanh xe ăn thiệt ! Nhỏ Nhi quay ra. Tôi nháy mắt:
- Hổng đến CLB tiếng Anh, hả Nhi?
_________________
PABY