Ai có nhu cầu tên miền liên hệ email

Ai có nhu cầu tên miền liên hệ email
kimtinh1982@gmail.com

Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2008

Người suốt đời gặp may



Vì phải dắt xe đi thay săm nên chị đến công ty trễ mất 15 phút. Bà phó phòng nói rằng giám đốc cho gọi chị. Chị nghĩ: “Nếu giám đốc khiển trách về việc đi làm trễ thì mình sẽ thành khẩn xin lỗi chứ không thanh minh”.

Nhưng không có một lời khiển trách nào cả. Sếp gặp chị để mong chị thông cảm rằng lẽ ra hôm nay chị phải nhận được quyết định tăng lương, vì đã đến hạn, nhưng vì mục tiêu chống lạm phát nên Chính phủ đã cắt giảm nhiều hạng mục đầu tư công, trong đó có một dự án của công ty. Do vậy, tình hình tài chính của công ty có gặp khó khăn nên chị và một số người đáng lẽ được tăng lương đợt này nhưng phải lùi lại một thời gian và sẽ được đền bù vào kỳ tăng lương sau.

Chị về phòng làm việc với một niềm vui nho nhỏ: “Vẫn là may. Nhà nước cắt giảm đầu tư công tới hơn 41.000 tỷ đồng, nhiều doanh nghiệp lao đao, phải giảm lương của cán bộ công nhân viên, thậm chí có đơn vị phải cắt giảm nhân lực. Mình không bị giảm lương, lại còn được đền bù vào kỳ tăng lương sau, thế là may. Cái may thứ hai là mình được làm việc với một ông giám đốc tài ba và rất tử tế”. Buổi chiều, chị mua hải sản, làm một bữa cơm thịnh soạn để cả nhà ăn mừng ba cái may trong ngày của chị.

Ngày hôm sau, trên đường đi làm về, chồng chị bị một gã ngổ ngáo chạy xe đánh võng va vào xe của anh ấy, khiến chồng chị bị tai nạn, xây xát ở chân và tay. Khi nghe chồng kể chuyện này, chị nghĩ: “Thế là quá may, bị tai nạn giao thông mà chỉ xây xát nhẹ chứ không phải vào viện”. Và chị lại làm một bữa tươi để ăn mừng cái may của gia đình mình. Khi mẹ chị qua đời vì tuổi cao và bệnh nặng, tôi đến chia buồn, chị nói: “May mà mẹ em đi vào một ngày tuyệt đẹp, nắng vàng rực rỡ, lại là ngày hoàng đạo, không có mưa nên cái huyệt rất khô ráo”.

Như thế đó, chị là một người suốt đời gặp may. Đó không chỉ là một lối tư duy tích cực mà còn là một lối sống lạc quan và nhờ lối sống này mà chồng con chị không bao giờ phải nghe tiếng thở dài (cái âm thanh não ruột nhất thường phát ra từ người đàn bà). Ở đâu và bao giờ, nụ cười cũng luôn nở trên môi chị và nhờ thế, trong giao tiếp chị luôn chiếm được cảm tình của người khác và chị làm việc gì cũng hanh thông. Giờ đây tuy đã gần 40 tuổi rồi nhưng nom chị vẫn trẻ trung như tuổi 20.

Hạnh phúc là gì? Câu hỏi này rất khó trả lời. Giàu có chưa chắc đã hạnh phúc. Tiền bạc và của cải là thứ mà ai ai cũng muốn tìm kiếm nhưng không phải cứ muốn là có. Song một lối sống lạc quan là cái mà chúng ta hoàn toàn có thể tự tạo ra được.

Theo Nhà văn Hoàng Hữu Các

Gia đình

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2008

Để sống không hối tiếc

Nếu bạn muốn duy trì sự thanh thản cho tâm hồn và sống một cuộc đời mà khi ngoái đầu nhìn lại không cảm giác hối tiếc, sao bạn không thử áp dụng những gợi ý sau?

Hãy tâm niệm rằng không bao giờ là quá muộn để điều chỉnh lại cuộc sống và rút kinh nghiệm cho bản thân.

1. Tha thứ cho bản thân: Trong đời ai cũng có lúc phạm sai lầm. Điều quan trọng là bạn chịu sửa đổi để rút kinh nghiệm.

2. Học hỏi: Tất cả những người xung quanh bạn đều có cái hay để bạn học hỏi, chẳng hạn ông bạn có thể giúp bạn tìm hiểu về lịch sử, bố bạn có thể chỉ dẫn bạn môn bóng đá, mẹ bạn truyền lại cho bạn nghệ thuật nấu nướng...

3. Yêu thương: Hãy bày tỏ cho những người xung quanh biết bạn yêu quý họ đến mức nào và thể hiện tấm lòng quý mến đó bằng nhiều cách khác nhau.

4. Trân trọng những gì bạn đang sở hữu: Chỉ cần ghi ra mười món quà bạn đã nhận được và dán lên nơi nào đó mà bạn có thể nhìn thấy mỗi ngày, bạn sẽ thấy mình hạnh phúc biết bao.

Ước muốn những gì bạn cho rằng lẽ ra mình phải có là hoàn toàn không khôn ngoan. Thay vào đó, hãy biết chấp nhận và hạnh phúc với những gì mình đang có.

5. Tiết giảm những thói quen xấu: Những thói quen này sẽ sớm làm con người bạn tàn tạ, chẳng hạn như ăn thức ăn nhiều đường và mỡ, uống nhiều rượu, lười luyện tập thể dục và không ngủ đủ giấc. Có thể khi còn trẻ bạn chưa thấy tác hại của những thói quen này nhưng chắc chắn về già bạn sẽ không tránh khỏi.

6. Nói lời xin lỗi: Dừng ngay khi bạn nhận ra rằng mình đã xúc phạm, lừa dối, thờ ơ hay độc ác với một người nào đó. Hãy mạnh dạn nói lên lời xin lỗi: “Thật đáng tiếc, xin thứ lỗi cho tôi”. Dù người ấy có quay lưng với bạn hay không màng đến lời tạ lỗi, ít ra bạn cũng có trách nhiệm với hành động của bản thân.

7. Sống cởi mở: Cuộc đời rất phức tạp, ta nên sống cởi mở và thoải mái để tâm hồn mình cảm thấy hạnh phúc và thư thái.

8. Chú trọng đến tình cảm hơn là vật chất: Hãy quan tâm đến tình cảm và sở thích thay vì chạy theo vật chất. Nếu đời bạn cứ mãi nghĩ đến vật chất và vẻ bề ngoài, về sau bạn sẽ tiếc nuối vì đã bỏ qua những điều lẽ ra nên chú trọng.

9. Tránh lãng phí thời gian: Không hoang phí thời gian vào những người và việc không đáng. Hãy dành thời giờ quý báu cho những gì mang đem lại niềm vui và hạnh phúc cho bạn.

10. Xây dựng tổ ấm: Nếu có thể, hãy bắt tay vào tạo dựng cho mình một mái ấm, chớ hẹn lần hẹn lữa.

11. Đối đãi tốt với người bạn đời: Hãy luôn “tương kính như tân”. Cố gắng không cắn đắng nhau về chuyện tiền nong và luôn đặt tình nghĩa lên trên hết. Không những lưu tâm và tôn trọng ước mơ của người bạn đời mà còn phải giúp người ấy đạt được những mơ ước đó.

12. Quan tâm đến con cái: Hãy dành thời gian cho con cái càng nhiều càng tốt. Hãy vui đùa với chúng thay vì bỏ tiền mua quà cho chúng.

13. Chăm chỉ làm việc: Hãy luôn là một nhân viên mẫu mực, chuyên cần, siêng năng, một tấm gương tốt cho các nhân viên khác noi theo. Ngoài ra, hãy nghĩ cách cải thiện môi trường công tác để gia tăng hiệu quả làm việc.

14. Mỗi ngày mỗi sống tốt hơn: Mỗi ngày một nỗ lực đối xử tốt hơn với mọi người, chẳng hạn như chào hỏi những người rụt rè, nhường nhịn xe cộ trên đường...

15. Tránh bị ám ảnh về những gì không có thật: Đừng để tâm trí ám ảnh về những điều người ta gán cho bạn.

16. Thận trọng trong cư xử: Tránh thái độ hay cử chỉ thiếu tôn trọng ai đó trước mặt người thứ ba.

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2008

Hôm ấy,đột nhiên em nói với anh rằng em đã yêu một người khác,anh vẫn ngỡ rằng em chỉ đùa vui và mỉm cười nói rằng "Thật ư?"
"Vậy anh ta rất đẹp trai phải không"~! Em trả lời "anh ta không đẹp trai như anh,cũng cao như anh,nói thật là so điều kiện thì không bằng anh......

Hôm sau,em viết cho anh một bức thư,em nói em đã xin nghỉ phép một ngày vì hôm đó em rất buồn nên không muốn đi làm,và em đã đến nhà người ấy.Anh phát hiện những gì em nói đều là sự thật,em đã yêu người đó.....

Ngày thứ ba,anh đi tìm em,hỏi tại sao em yêu người đó,lí do của em là "Tại vì,khi ở bên anh em không có được cảm giác ổn định và yên bình,đôi khi bên anh em rất vui vẻ,đôi khi lại làm em đau lòng khiến em buồn bã,người đó đã cho em một cảm giác yên bình,ổn định,một cảm giác không còn thấp thỏm....." Anh chỉ biết im lặng.....

Tối đến,anh gọi điện cho em,anh hỏi em "Phải chăng chúng ta nên chia tay?"
Em trả lời rằng "Em vẫn còn vấn vương giữa anh và người ấy,em không biết nên chọn ai....."

Em muốn anh chờ đợi,chờ đợi em đưa ra quyết định cuối cùng,nhưng.... anh không thể,người đó đột nhiên chen vào giữa hai chúng ta,thậm chí đến sau này anh mới biết có một người như thế trong thế giới của riêng hai ta.....

Ngày thứ tư,em thú nhận với anh rằng thật ra em đã nhận lời yêu nguời ấy từ hai tháng nay,hình như anh nghe thấy tiếng rạn nứt và sụp đổ trong trái tim của mình,anh cố gắng giấu đi gương mặt thất vọng và mỉm cuời hỏi em "Em còn chuyện gì giấu anh nữa không nhi?"
Hình như em hơi hoảng trước phản ứng của anh,bình thường đáng ra anh sẽ nổi giận trách em khi em có thái độ vuợt quá sự cho phép với một bạn khác phái nào đó,nhưng lần này anh lại mỉm cuời hỏi em,em trả lời bẳng giọng run run nghẹn ngào "Hết rồi...."

Anh hỏi "Em và người đó phát triển đến đâu rồi?"

Và em trả lời "Có lẽ.......đến hôn nhau..."

Trái tim anh cảm thấy hụt hẫng,anh nghĩ có lẽ không cần phải chờ đợi nữa,không cần phải chờ quyết định của em,anh đau lòng lắm,vì trong thời gian em vui vẻ bên người ấy tại sao lại còn đi chơi,hẹn hò cùng anh,bất giác anh nhìn xuống chân em,nơi bàn chân thon nhỏ ấy vẫn đang mang đôi giày Adidas mà anh đã mua tặng cho em trong cuộc hẹn tuần trước.

"Tại sao hôm ấy em vẫn vui vẻ nhận lời cuộc hẹn của anh?"

"Vì...,khi đi với anh em rất vui..."

Đêm ấy anh ngã lưng trên giường,anh suy nghĩ rất nhiều,rất nhiều,suốt hai năm bên nhau chúng ta đã trãi qua không ít sóng gió,sau cùng em cũng đã thay lòng,anh không bao giờ giấu em bất cứ gì,tất cả tất cả anh đều nói với em,vì anh sợ em lo lắng,anh biết rằng truớc kia anh quen rất nhiều bạn gái,nhưng anh cũng từng nói với em rằng suốt cuộc đời này anh dùng nhiều tâm trí và thời gian nhất vào mối tình giữa anh và em,đó là vì anh là mối tình đầu của em,anh muốn em có một cuộc tình thật đẹp,một lí do khác chính là...anh... RẤT YÊU EM.Những đợt gió đêm thoang thoảng khiến đầu óc anh rất tỉnh táo,khóe mắt có cảm giác mát lạnh,thì ra giọt nước mắt đã hình thành tự khi nào. "Nên buông tay thôi,nên để em đi tìm hạnh phúc của mình" đó là quyết định của anh,anh cam tâm hy sinh chính mình.....suốt đêm không ngủ,an đến trường với thân xác mệt mỏi và bước chân nặng nề.
Câu đâu tiên anh nói với em là "Chúng ta,nên đến hồi kết thúc rồi" đôi mắt em ửng đỏ,phút chốc giọt nước mắt vẽ một vệt dài trên gương mặt bé bỏng.Em nghẹn ngào hỏi "Tại sao?Tại sao không đợi em quyết định?" Anh im lặng,anh không muốn nhìn thấy gương mặt em ướt đẫm nước mắt vì nó khiến anh rất đau lòng,anh sẽ không kìm chế được và ôm em vào lòng,anh sợ những lời an ủi của anh sẽ lại đưa chúng ta vào vòng xoáy tình yêu.Trãi qua một thời gian im lặng dài như hàng thế kỉ em hỏi anh

"Thứ bảy này hẹn với em nhé!Em....muốn có một cuộc hẹn với anh,cuộc hẹn này là cuộc hẹn cuối cùng".

Em biết anh thương em hơn bất cứ gì trên đời,tuy lòng anh cứ nghĩ là không được nhưng ...anh vẫn trả lời bằng một cái gật đầu,anh sẽ kết thúc tất cả,anh sẽ rời em thật xa,đến một nơi em không thể liên lạc với anh,nhất định phải kết thúc...

Thứ bảy,em đến nơi chúng ta vẫn thường hẹn nhau và anh vẫn đứng đó đợi em với hy vọng tạo một ấn tượng tốt vào trái tim em bằng một nụ cười,em như cánh bướm xinh đẹp nhấp nhô bay đến,anh muốn ôm em vào lòng biết bao và hôn lên vầng trán em,không được,anh không thể làm vậy...

"Em ăn sáng chưa?" ~ vẫn câu hỏi cũ rích ấy

"Ăn rồi...." ~ có cảm giác em rất vui tươi

"Chúng ta đi xem phim nhé?"

"À....ok!" em vui vẻ trả lời

"Có phim nào mong muốn xem không?"

"Không có...."

"Vậy...chúng ta đi đến đó xem có chiếu những phim gì"

"Ừa!" Chúng ta cùng sánh vai đi,đột nhiên em quàng lấy tay anh."

"Anh...sao không nắm tay em như thường ngày?", ừ nhỉ,đã thỏa thuận đây là lần hẹn cuối cùng...anh phải để lại một kỉ niệm đẹp trong lòng em......

"Xin lỗi,vừa rồi anh mãi suy nghĩ"

"Suy nghĩ về chuyện gì?"

"Ừm..anh đang nghĩ là gần đây hình như không thấy quảng cáo phim mới" ~ anh cố nói dối em.

"Vậy ư?Cũng không sao,đến đó mới quyết định mà"

"Ừa" em tựa đầu vào vai anh như mọi khi"

"Hình như anh lại cao thêm đó"

"Thật hả?"

"Ừa,thoải mái thật..."

"Em gầy quá đấy...phải ăn nhiều lên mới được...."

"........."

Đến nơi,anh cũng không nhớ chúng ta đã chọn xem phim gì vì anh cứ mãi hỏi em "Nên xem phim nào".
Sau khi em trả lời anh đã vội vã đi mua vé sau đó đi mua món trà sữa em yêu thích nhất,em thấy anh chỉ cầm một ly trả sữa bèn hỏi "Vậy anh thì sao?"

"Hử?"

"Anh uống ca'i gì?"

"À..........."

"Không sao,em và anh uống chung"

"................"

Nội dung bộ phim đó anh không nhớ chút nào,anh cảm thấy rất mệt mỏi,rất bất lực.Em vẫn như xưa,ngồi trên ghế và nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh

"Thơm lắm............."

"Gì?"

"Mùi hương của em....thơm lắm.....đây là mùi hương của em...."

"............?"

Sau khi chia tay có lẽ anh sẽ không còn nghe được mùi hương đó...có lẽ đây là mùi hương anh sẽ hoài niệm.

Em hút một ngụm nhỏ trà sữa sau đó đưa cho anh,anh chỉ khẽ chạm vào ống hút,hình như em không biết và mãi mê hướng ánh mắt lên màn ảnh.
Cũng như tận cùng của tình yêu,bộ phim đã kết thúc,em lay anh dậy,không biết anh thiếp đi từ lúc nào.

"Hử?"

"Trưa rồi,chúng ta đi đâu ăm cơm nhỉ?"

"Em muốn ăn gì?"

"Gần đây anh có đi ăn nơi nào ngon ngon không?"

"Không có"

"Trên Trần Hưng Đạo có một quán ăn đồ Nhật mới khai trương,nghe nói đầu bếp là một nguời Nhật rất giỏi"

"Vậy ư?Nhưng.....có lẽ mắc lắm....."

"Cũng không đến nỗi,hai nguời ăn chỉ khoảng ba trăm ngàn hơn chút"

"Wa!Vậy thôi.....anh không mang nhiều tiền thế......"

"Không sao,em có mang"

"Không được!Ai lại để bạn gái trả tiền bao giờ"

"Không sao,dù gì em cũng chưa dùng đến nó"

"Nhưng sắp tới em sẽ đi du học mà!Cũng nên để dành tiền qua bên ấy chứ"

"Anh yên tâm,có để dành mà"

"Ừm..........."

Em biết không?Nhìn em ăn lòng anh rất vui,có cảm giác em rất mãn nguyện,còn nhớ có lần mẹ em mời anh đi ăn món Nhật,em không dám ăn cá Hồi sống,anh nói anh ăn một nữa em ăn một nữa,thế là em bị anh ép ăn miếng cá đó,hôm sau em trách anh hại em,hại em đau bụng suốt đêm.Mẹ em cũng rất mến anh,nói anh là người duy nhất có thể "dụ" em ăn những thứ mà em không thích.Nhìn em ngồi ăn Sushi và ăn cả cá Hồi sống, "Sao anh không ăn?"

"Nhìn em ăn là anh no rồi" ~ em đột nhiên đỏ mặt.

"Sao mặt lại đỏ hoét vậy?"

"Bị anh mê hoặc đó......anh quá đẹp trai" ~ Anh vẫn mỉm cười nhìn em.........

Sau đó anh quả thật rất mệt, "Anh muốn về ngủ...."

"Vâng~Cũng lâu rồi em không ghé nhà anh"~ Anh kêu Taxi về.Về đến nhà anh tắm cho mát và lên giường ngủ,đang ngon giấc có cảm giác miếng nệm lún xuống,mở mắt ra thấy em kề bên,ngã đầu vào cánh tay của anh.

"Tay anh không lực lưỡng đâu,không được êm phải không? ~ Anh từng hỏi em như thế.

"Không phải vậy,anh vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc em mà,rất thoải mái...." ~ và anh nhẹ nhàng vuốt tóc em

So mới mái tóc dày của anh thì tóc em thưa hơn nhưng mềm mại hơn,bất giác anh hôn lên đôi má em.Nước mắt tự nhiên tuôn trào,may là em đã ngon giấc...... Ơ!Em đột nhiên tỉnh dậy,phải chăng nụ hôn của anh đã đánh thức em?
Em nhìn thấy anh đang khóc,em vươn tay ôm lấy anh.Anh cảm giác bờ vai em nhẹ nhàng run run,anh biết em cũng đang khóc,em nói trong tiếng nấc.......

"Em thương anh lắm..."

"Anh đau lòng lắm phải không?...."

"Xin lỗi anh....tất cả cũng do em không phải........"

"Anh biết không?...Em rất tin tưởng vào anh......." ..... em nói và còn nói rất nhiều từ tận đáy lòng.

Nước mắt anh tuy đã khô,nhưng.....trái tim anh vẫn còn rướm máu,em ngẩn đầu lên,anh nhìn em mỉm cười.

"Không cần chia tay một cách đau khổ như vậy em ạ,hãy theo đuổi hạnh phúc của mình,em nhé" ~ Em lại tựa đầu vào lòng anh.

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2008

Lao động trong ngành ôtô mất việc làm

Thứ tư, 29/10/2008

Lắp ráp ôtô tại Công ty Honda Việt Nam. (Ảnh Trần Thuỷ)

Nhiều DN sản xuất lắp ráp ôtô tại Việt Nam đang gặp khó khăn đã phải tạm ngừng sản xuất, cho lao động nghỉ việc.

Thị trường sụt giảm, DN cơ cấu lại nhân lực

Công ty Ford Việt Nam cho biết, đang tiến hành những điều chỉnh nhân sự để phù hợp với nhu cầu kinh doanh hiện tại, đảm bảo khả năng cạnh tranh và phát triển trong tương lai. Không đưa ra con số cụ thể, nhưng Ford Việt Nam thông báo có khoảng 20% nhân viên khối hành chính sẽ chịu sự tác động của chương trình này và Ford Việt Nam sẽ áp dụng chương trình hỗ trợ tiền lương tự nguyện cho các nhân viên. Cơ chế hỗ trợ này còn bao gồm cả những buổi tư vấn và hướng dẫn giúp nhân viên có thể tìm việc mới dễ dàng hơn.

"Chúng tôi tiến hành những điều chỉnh nhân sự cần thiết cho phù hợp với nhu cầu kinh doanh hiện tại để đảm bảo sự tồn tại của Ford ở Việt Nam và để đáp ứng những nhu cầu kinh doanh hiện tại của mình tại Việt Nam" - ông Michel Pease, Tổng giám đốc Ford Việt Nam nói.

Ông Michel Pease cho biết thêm rằng sự suy thoái kinh tế toàn cầu đang tác động tới tất cả các nền kinh tế lớn trên thế giới khiến Ford Việt Nam, trong tình thế cấp bách, phải có những hành động cần thiết để đưa ra được một mô hình kinh doanh phù hợp, với cơ cấu chi phí hợp lý để có thể thành công trong thị trường cạnh tranh cao này.

Theo các nguồn tin thì do lượng bán xe đang sụt giảm mạnh và dự báo sẽ ở mức thấp từ nay đến hết năm 2009 nên Ford Việt Nam đã phải tính tới chuyện giảm lao động. Số liệu bán hàng của Ford Việt Nam cho thấy tháng 9/2008 họ chỉ bán được 278 xe và trong tháng 10 này con số bán ra còn được dự báo thấp hơn nữa.

Không chỉ có Ford Việt Nam gặp khó khăn, mà hầu hết tất cả các DN ôtô đều trong tình cảnh tương tự. Honda Việt Nam cũng có lượng xe tiêu thụ rất chậm. Cả tháng 9/2008, mẫu xe Civic của nhà sản xuất này chỉ bán đuợc 121 xe. Theo một số nguồn tin thì đến nay lượng xe Civic tồn kho vào khoảng 600 chiếc và mỗi ngày dây chuyền lắp ráp chỉ lắp có 5 xe thấp hơn rất nhiều so với cuối năm 2007 đầu năm 2008 mỗi ngày lắp 35 xe.

Toyota Việt Nam cũng có lượng xe lắp ráp giảm, chỉ còn dưới 70 xe/ngày trong khi cuối năm 2007 lên tới 105 xe/ngày.

Lượng xe tồn kho của các DN được dự báo đang tăng lên bởi bộ linh kiện đặt hàng theo kế hoạch vẫn đang dồn về trong khi tiêu thụ thì rất chậm. Theo ông Michel Pease, ngành công nghiệp ô tô Việt Nam 6 tháng đầu năm 2008 có mức tăng trưởng tới 83% so với năm 2007 thì vào tháng 9/2008 đã sụt giảm 33% và dự đoán cuối năm 2008, cả năm 2009 sẽ tiếp tục suy giảm do sự suy giảm kinh tế.

Công ty sản xuất và lắp ráp ôtô Trường Hải cũng đã cho gần 500 lao động ở nhiều bộ phận nghỉ việc nhận lương 70 -100% tùy chức vụ do sản xuất đình trệ xe ôtô không tiêu thụ được. Hiện Trường Hải có khoảng 4.000 công nhân.

Theo ông Trần Bá Dương Tổng giám đốc Công ty sản xuất và lắp ráp ôtô Trường Hải, với tình hình khó khăn như hiện nay cùng các các dự báo năm 2009 còn khó khăn hơn, có thể Trường Hải sẽ phải cho một số công nhân nghỉ việc hẳn. Thị trường ôtô tải đã giảm tới 60% trong mấy tháng gần đây, hiện Trường Hải chỉ bán được khoảng 500 xe/tháng và lượng xe tồn kho trên 4.000 chiếc, trong đó xe con trên 1.000 chiếc.

Công ty cổ phân ôtô Xuân Kiên(Vinaxuki) cũng cho biết lượng xe tải tiêu thụ rất chậm. Hiện DN này chỉ tiêu thụ khoảng 300 xe /tháng, trong khi vào thời điểm cuối năm đang ra tiêu thụ phải tăng mạnh. Những tháng cuối năm 2007 Xuân Kiên còn bán được từ 600 xe -1.000 xe/tháng. Xuân Kiên cũng cho biết hiện lượng xe tồn của họ đã lên tới 3.000 chiếc. Hiện nay Xuân Kiên cũng đang phải giãn ca. Trước kia ngày làm 1 ca thì nay 2 ngày 1 ca. Nhiều công nhân phải chuyển sang làm công việc vệ sinh nhà xưởng hoặc tham gia xây dựng nhà xưởng mới.

Phần lớn khách hàng mua xe tải đều vay tiền ngân hàng. Vay mua xe thường từ 24 tháng trở lên được liệt vào dạng vay trung hạn và dài hạn. Thời gian qua khi chính sách tín dụng thắt chặt, hầu như không ai vay được tiền. Bên cạnh đó lãi suất cho vay cũng cao khiến nhiều người nản, bỏ ý định mua xe để kinh doanh. Bà Bùi Thanh Xuân, Phó giám đốc Công ty Xuân Kiên cho biết.

Nếu tình hình khó khăn kéo dài thì việc cơ cấu, điều chỉnh lại sản xuất của các DN là khó tránh khỏi và khi đó chắc chắn sẽ còn nhiều người lao động trong ngành ôtô mất việc làm.

Các DN nhập khẩu ôtô cũng gặp khó khăn không kém. Theo bà Nguyễn Thị Vĩnh- Giám đốc Công ty TNHH Vĩnh Hoàng (Hải Phòng), thì mấy tháng nay xe nhập khẩu tiêu thụ quá chậm, muốn bán hết số xe tồn kho cũng không xong.

Chuyển hướng kinh doanh

Hầu hết các DN nhập khẩu ôtô đều than đang phải chịu lỗ. Bà Vĩnh cho biết mỗi chiếc xe Toyota Camry nhập khẩu hiện đang phải bán lỗ từ 2.500 USD đến 3.000 USD tthậm chí có DN đã chấp nhận lỗ 5.000 USD để giải phóng hàng tồn kho lấy tiền trả ngân hàng. Theo các DN, khoản lãi do bán xe đầu năm giờ chỉ đủ trả ngân hàng bởi lãi suất đã tăng cao và xe thì không bán được. Nhiều DN cho biết chỉ cần bán hết lượng xe tồn là họ chuyển sang kinh doanh lĩnh vực khác.

Công ty Hyundai motor Việt Nam thì phát triển một hướng mới là đẩy mạnh nhập khẩu xe chuyên dụng gồm xe chở tiền và xe cứu thương.

Hyundai chuyển sang nhapạ khẩu xe chuyên dụng. (Ảnh Hyundai motor VN)


Ông Hà Minh Tuấn, Tổng giám đốc Hyundai motor Việt Nam cho biết xe chuyên dụng vẫn được Nhà nước ưu đãi, không phải chịu thuế tiêu thụ đặc biệt. Bên cạnh đó Việt Nam là nền kinh tế sử dụng nhiều tiền mặt nên nhu cầu về xe chở tiền nhiều. Cũng tương tự như vậy với xe cứu thương. Hiện các bệnh viện đang còn thiếu nhiều và xe cứu thương tại Việt Nam phần lớn có thời gian sử dụng lâu, trang thiết bị không đáp ứng các tiêu chuẩn nên nhu cầu thay mới và mua thêm đang cao.

Theo ông Tuấn trong năm 2007, 2008 tiêu thụ xe cứu thương của Hyundai từ 700 -1.000 xe và khoảng 500 xe chở tiền. Ông Tuấn cho biết Hyundai Việt Nam dự kiến sẽ bán được 500 xe chở tiền và 700-1.000 xe cứu thương hiệu Hyundai Starex trong mỗi năm tới.

Theo các DN, sẽ có nhiều chương trình khuyến mãi giảm giá của các DN ôtô nhằm để kích cầu thị trường vào thời điểm cuối năm 2008. Bên cạnh đó, nhiều đại lý bán xe lắp ráp trong nước cũng tự giảm giá bán cho khách hàng, chấp nhận một tỷ lệ hoa hồng thấp để tăng lượng bán ra. Hiện tại có đại lý bán xe lắp ráp trong nước đã giảm giá bán từ 1.000-2.000 USD/xe nhằm hỗ trợ lệ phí trước bạ, vì vậy chi phí cho chiếc xe của khách hàng mua tại thời điểm này so với khi lệ phí trước bạ chưa tăng gần như nhau.

Theo VietNamNet

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2008

Nơi trở về

TTO - Một cô bé mồ côi cha mẹ sống cùng bà ngoại trong một căn phòng nhỏ trên gác.

Một đêm, căn nhà bỗng bốc cháy và người bà đã thiệt mạng trong khi cố gắng cứu cháu gái của mình. Ngọn lửa lan nhanh, và cả tầng trệt của căn nhà nhanh chóng chìm vào biển lửa.

Những người hàng xóm gọi điện cho đội cứu hỏa, rồi đứng đó nhìn trong vô vọng, mà không thể xông vào nhà bởi ngọn lửa đã chặn kín mọi lối vào. Cô bé tuyệt vọng kêu khóc cầu cứu bên cửa sổ trên gác. Lúc ấy, trong đám đông lại có tin đồn rằng lực lượng cứu hỏa sẽ đến chậm vài phút vì họ đang bận chữa cháy ở nơi khác.

Đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện cùng với chiếc thang. Ông dựng chiếc thang tựa vào bức tường của ngôi nhà, rồi nhanh chóng tiến vào bên trong. Và ông trở ra với cô bé ở trên tay mình. Ông trao cô bé cho những người đang dang tay chờ bên dưới rồi mất hút vào màn đêm.

Mọi người điều tra và thấy rằng cô bé chẳng còn người thân nào cả. Vài tuần sau, một cuộc họp được tổ chức để quyết định xem ai là người sẽ chăm sóc và nuôi nấng cô bé.

Một cô giáo muốn nhận nuôi cô bé. Cô đưa ra lý do rằng mình có thể bảo đảm cho em một nền giáo dục tốt. Một người nông dân nhận chăm sóc cô bé vì ông cho rằng cô bé sẽ khỏe mạnh và thoải mái khi được sống ở nông trại. Những người khác cũng đưa ra những lý do thuận lợi để được nhận nuôi cô bé. Cuối cùng, một người dân giàu có nhất thị trấn đứng dậy và nói:

“Tôi có thể mang đến cho cô bé này tất cả những điều kiện thuận lợi mà mọi người vừa đề cập, cộng với tiền bạc và tất cả những gì mà tiền có thể mua được.”

Trong suốt buổi thảo luận, cô bé vẫn im lặng, mắt nhìn xuống sàn nhà.

“Còn ai có ý kiến khác nữa không?” ông chủ tịch lên tiếng.

Một người đàn ông từ cuối phòng bước lên phía trước. Bước đi của ông chậm chạp và có vẻ đau đớn. Khi đã đến trước mặt mọi người, ông bước thẳng đến chỗ cô bé và đưa đôi bàn tay ra. Mọi người vô cùng kinh ngạc. Bàn tay và cả hai cánh tay của ông đều bị phỏng trầm trọng.

Cô bé òa khóc:

“Đây chính là người đã cứu cháu!”

Rồi cô bé quàng tay quanh cổ người đàn ông, như đang giữ chặt lấy cuộc sống thân thương, như em đã làm trong cái đêm định mệnh ấy. Rồi cô bé gục đầu vào vai người đàn ông và khóc nức nở trong giây lát. Sau đó em ngước nhìn lên và mỉm cười với ông.

“Cuộc họp đến đây là kết thúc,” người chủ tọa tuyên bố.

- Khuyết danh

Chẳng phải người có nhiều của cải mới là người giàu có, chính những người cho đi mới là người giàu có.

- Erich Fromm

JACK CANFIELD – MARK VICTOR HANSEN

Thưa cô, cô giàu có phải không ạ?

TTO - Hai đứa bé co mình trong chiếc áo bành tô quá khổ, rách rưới đứng nép vào nhau phía sau cánh cửa, run rẩy mời tôi: "Thưa cô, cô mua báo cũ không ạ?"

Tôi đang bận, chỉ muốn từ chối một tiếng cho xong, thế nhưng khi nhìn xuống đôi chân của chúng, tôi thật không đành lòng. Những đôi xăng-đan bé xíu, ướt sũng vì mưa tuyết. "Vào nhà đi, cô sẽ làm cho mỗi đứa một ly cacao nóng!" Chúng lặng lẽ bước theo tôi. Hai đôi xăng-đan sũng nước được đặt trên bệ lò sưởi để hong cho khô.

Cacao và bánh mì nướng ăn kèm mứt có thể làm ấm lòng trước cái lạnh buốt giá bên ngoài. Đưa thức ăn cho bọn trẻ xong, tôi lại vào bếp để tiếp tục với những con số chi tiêu đau đầu.

Không khí yên ắng trong phòng khách khiến tôi cảm thấy hơi làm lạ. Tôi nhìn vào trong phòng.

Cô bé đang cầm chiếc tách đã uống cạn trên tay, ngắm nhìn một cách say mê. Cậu bé đi cùng rụt rè: "Thưa cô, cô giàu có phải không ạ?"

"Cô giàu có ư? Không, không đâu cháu ạ!" - Vừa nói, tôi vừa ngao ngán nhìn tấm khăn trải bàn đã sờn cũ của mình.

Cô bé cẩn thận đặt chiếc tách vào đĩa. "Những chiếc tách của cô hợp với bộ đĩa ghê!" Giọng nói của cô bé có vẻ thèm thuồng.

Thế rồi chúng ra đi, trên tay cầm theo gói báo cũ, băng mình trong ngọn gió rét căm căm. Chúng không nói lời cảm ơn. Nhưng quả thật, chúng không cần phải cảm ơn tôi. Những gì chúng đã làm cho tôi còn hơn cả tiếng cảm ơn. Những chiếc tách và đĩa bằng gốm màu xanh trơn của tôi là loại thường thôi. Nhưng chúng là một bộ rất hợp. Tôi nếm thử món khoai tây và khuấy nồi súp. Khoai tây và món súp, rồi mái nhà, cả người chồng của tôi với công việc ổn định - tất cả đều rất phù hợp với tôi.

Tôi đặt chiếc ghế đang ở trước lò sưởi vào chỗ cũ và dọn dẹp lại căn phòng cho gọn gàng. Vết bùn từ đôi xăng-đan ướt sũng của hai đứa bé vẫn còn đọng lại trên mặt lò sưởi, nhưng tôi không lau đi. Tôi muốn giữ chúng lại, để lỡ đâu có ngày tôi lại quên rằng mình giàu có đến mức nào.

- Marion Doolan

Nếu để ý đến những điều bạn có trong cuộc sống, bạn sẽ nhận được nhiều hơn thế.

Còn nếu chỉ để ý đến những điều bạn không có trong cuộc sống, bạn sẽ thấy mình không bao giờ có đủ.

- Oprah Winfrey

JACK CANFIELD – MARK VICTOR HANSEN

Bài học từ trò chơi ghép hình

TTO - Chúng ta không thể mong muốn tất cả mọi thứ sẽ phải hoàn thiện ngay lập tức. Hãy để sự việc thể hiện theo đúng bản chất tự nhiên của chúng.

Khi mọi việc không trôi chảy, hãy nghỉ ngơi đôi chút. Mọi thứ sẽ khác đi khi bạn quay lại.

Đừng quên có lúc bạn phải nhìn vào bức tranh toàn cảnh. Loay hoay với những mảnh nhỏ chỉ khiến bạn nản chí.

Lòng kiên trì sẽ được đền đáp. Mọi thử thách lớn đều được giải quyết từng bước một.

Mỗi khi gặp bế tắc, hãy chuyển sang một hướng khác. Và sau đó nhớ quay lại.

Việc đầu tiên bạn cần làm là thiết lập đường biên. Có ranh giới, bạn mới cảm nhận được sự an toàn và trật tự.

Đừng ngại thử nhiều cách kết hợp khác nhau. Đôi khi chúng sẽ khít khao đến ngạc nhiên.

Bất kỳ điều gì đáng làm cũng đều đòi hỏi sự kiên trì và nỗ lực. Bạn không thể vội vã trước một thách đố lớn.

Hãy dành thời gian để tận hưởng những thành công dù nhỏ bé của mình. Chúng sẽ động viên bạn bước tiếp.

- Khuyết danh

Cuộc đời không phải là tổng thể những gì chúng ta đạt được, mà là những gì chúng ta khao khát vươn tới.

- Jose Ortegay Gasset

JACK CANFIELD – MARK VICTOR HANSEN

Chuyện về cây cầu kỳ vĩ

TTO - Cầu Brooklyn bắc ngang con sông nằm giữa vùng Manhattan và Brooklyn được xem là phép lạ của ngành xây dựng.

Vào năm 1883, một kỹ sư giàu óc sáng tạo tên là John Roebling, cảm thấy hứng thú với ý tưởng sẽ xây cây cầu ngoạn mục này. Tuy nhiên, các chuyên gia cầu đường bảo ông hãy quên ý tưởng đó đi vì đó là một dự án bất khả thi.

Không nản lòng, ông thuyết phục con trai mình là Washington, cũng là một kỹ sư đầy tiềm năng. Cả hai cha con cùng ấp ủ ý tưởng về cách hoàn thành cây cầu và cách vượt qua mọi trở ngại. Bằng mọi cách, họ thuyết phục các ngân hàng đầu tư tài chính cho dự án xây cầu này. Hết sức phấn khởi và nhiệt thành, họ tuyển nhân công và bắt đầu xây cây cầu như mơ ước của mình.

Dự án mới tiến hành được vài tháng thì tai họa ập đến. Một tai nạn ngay tại công trường đã cướp đi sinh mạng của John Roebling, còn Washington, con trai ông, thì bị tổn thương não nặng nề, không thể đi đứng và nói được. Ai cũng nghĩ rằng cuối cùng dự án sẽ tan thành mây khói vì chỉ có cha con Roebling là những người duy nhất hiểu được cách xây chiếc cầu này.

Mặc dầu không thể đi lại và nói chuyện được, nhưng đầu óc Washington Roebling vẫn còn rất tinh anh. Một hôm, khi đang nằm trong bệnh viện, trong đầu anh chợt nghĩ ra cách hình thành một bộ mã truyền tin. Vận động duy nhất của cơ thể anh là nhúc nhích được một ngón tay. Với bộ mã này, anh dùng ngón tay còn chuyển động được gõ ra ý nghĩ của mình để thông tin với vợ những gì cần nói với các kỹ sư vẫn đang tiếp tục xây dựng cây cầu. Trong suốt 13 năm, Washington đã ra lệnh bằng ngón tay duy nhất còn chuyển động của mình cho đến khi hoàn thành cây cầu Brooklyn kỳ vĩ.

- Theo A Fresh Packet of Sower's Seeds của Brian Cavanaugh

JACK CANFIELD – MARK VICTOR HANSEN

Niềm tin

TTO - Cuối căn phòng tiếp tân của Viện Vật lý Trị liệu và Phục hồi Chức năng, có một tấm bảng đồng gắn chặt trên tường. Suốt mấy tháng trời vào viện để điều trị, tôi đã ra vô căn phòng ấy không biết bao nhiêu lần.

Thế nhưng, tôi chưa bao giờ đi về phía tường bên kia để đọc những gì viết trên tấm bảng đồng ấy. Rồi tình cờ một buổi chiều nọ, tôi đã đọc nó. Tôi đọc rồi đọc lại lần nữa. Sau khi đọc xong lần hai, tôi gần như bật khóc - không phải vì buồn, mà bởi một cảm giác ấm áp khiến tôi xúc động đến mức phải bấu chặt tay vào chiếc xe lăn của mình. Tôi muốn chia sẻ với các bạn những dòng chữ ấy:

Điểm tựa cho những ai đang đau khổ

Tôi xin Thượng Đế ban cho tôi sức mạnh để có thể đạt được những điều tôi mong muốn.

Nhưng Người chỉ ban cho tôi sự yếu ớt, để tôi học cách sống khiêm cung.

Tôi cầu xin sức khỏe để có thể làm nên những điều vĩ đại.

Nhưng Người chỉ ban cho tôi ốm yếu để tôi có thể làm những điều tốt hơn.

Tôi cầu xin sự giàu có để cảm thấy mình luôn hạnh phúc.

Nhưng Người chỉ ban cho tôi nghèo khổ để tôi có nhiều hiểu biết.

Tôi xin Người quyền lực để được người đời ca tụng.

Nhưng Người chỉ ban cho tôi yếu đuối để tôi luôn cần có niềm tin.

Tôi cầu xin Người tất cả mọi điều để có thể được tận hưởng cuộc sống.

Người đã cho tôi cuộc sống để tôi tận hưởng tất cả mọi điều.

Tôi chẳng có được những gì tôi đang khẩn cầu - nhưng lại được mọi thứ mà trước kia tôi đã từng ao ước.

Ngoại trừ bản thân tôi, mọi nguyện cầu thầm kín của tôi đều được Người đáp trả.

Và tôi, giữa mọi người, cảm thấy được ưu ái biết bao nhiêu!

- Roy Campanella

JACK CANFIELD – MARK VICTOR HANSEN

Giá trị vĩ đại của một tai nạn

TTO - Tháng 12 năm 1914, phòng thí nghiệm của nhà bác học Thomas Edison bị thiêu rụi hoàn toàn trong một trận hỏa hoạn. Mặc dù con số thiệt hại vượt quá hai triệu đô la Mỹ nhưng công ty bảo hiểm chỉ bồi thường 238.000 đô la.

Vì theo họ, toàn bộ tòa nhà được đúc bằng bê tông, một vật liệu được đánh giá là không bắt lửa. Ngọn lửa đêm hôm đó đã thiêu rụi nhiều công trình tâm huyết của cuộc đời Edison.

Khi đám cháy vẫn chưa được dập tắt, Charles, cậu con trai 24 tuổi của Edison, hốt hoảng lùng sục, tìm kiếm cha mình giữa đống đổ nát mịt mù khói. Cuối cùng, cậu cũng tìm thấy Edison, rất bình tĩnh, đang quan sát cảnh tượng xung quanh. Gương mặt ông đỏ bừng phản chiếu hình ảnh đám cháy, mái tóc bạc trắng bay phất phơ trong gió.

"Tôi nhìn cha mà tim đau nhói," Charles kể. "Cha tôi đã 67 tuổi, không còn trẻ nữa để bắt đầu lại khi mọi thứ đều đã cháy theo ngọn lửa. Khi trông thấy tôi, cha hét to: "Charles, mẹ con đâu?" Khi tôi bảo rằng tôi không biết, ông nói, "Đi tìm và đưa mẹ con đến đây ngay. Mẹ con sẽ không bao giờ có dịp chứng kiến cảnh này trong cuộc đời một lần nữa đâu."

Sáng hôm sau, Edison nhìn đống hoang tàn và bảo: "Tai nạn này đã mang đến cho ta một giá trị vĩ đại. Mọi lỗi lầm chúng ta gây ra đều bị xóa sổ hoàn toàn. Cảm ơn Thượng Đế. Giờ đây, chúng ta có thể bắt đầu lại."

Ba tuần sau đám cháy, Edison cho ra đời chiếc máy hát đĩa đầu tiên.

- Theo The Sower’s Seeds của Brian Cavanaugh

Nếu ngôi nhà bạn bị cháy, hãy tự sưởi ấm mình bằng ngọn lửa ấy.

- Ngạn ngữ Tây Ban Nha

JACK CANFIELD – MARK VICTOR HANSEN

Cố gắng từng chút một

TTO - Tôi đang đi dạo trên bãi biển khi hoàng hôn buông xuống. Dù biển đông người nhưng tôi chỉ chú ý đến một cậu bé cứ liên tục cúi xuống nhặt thứ gì đó và ném xuống biển. Khi đến gần hơn, tôi thấy cậu bé đang nhặt những con sao biển bị cuốn lên bờ và lần lượt ném từng con trở lại với biển.

Tôi cảm thấy khó hiểu. Tôi liền tiến đến chỗ cậu bé và nói: "Chào cháu, chú thắc mắc không biết cháu đang làm gì?"

“Cháu đang đưa những con sao biển này trở về với đại dương. Chú thấy đó, bây giờ thủy triều đang xuống và tất cả những con sao biển này đã bị giạt lên bờ. Nếu như cháu không đưa chúng trở về biển thì chúng sẽ chết ngay ở đây vì thiếu oxy.”

“Chú hiểu rồi. Nhưng có đến hàng ngàn con sao biển ở trên bãi biển này. Cháu không thể nào nhặt hết tất cả chúng được. Và chuyện này còn xảy ra ở hàng trăm chỗ khác suốt bờ biển này. Cháu có nhận thấy rằng cháu không thể làm thay đổi được thực tế sao?”

Cậu bé mỉm cười, cúi xuống và rồi nhặt con sao biển khác lên, và khi ném nó xuống biển, cậu trả lời tôi: "Nhưng cháu có thể giúp được con sao biển này!"

- Jack Canfield và Mark Victor Hansen

Cố gắng là tất cả những gì mà bạn phải làm. Cho dù thành công hay thất bại.

- Robert Thibodeau

JACK CANFIELD – MARK VICTOR HANSEN

Nguồn động viên

TTO - Một số những câu chuyện về sự thành công vĩ đại nhất trong lịch sử đều xuất phát từ một lời động viên và sự tin tưởng của người yêu hay một người bạn đáng tin cậy. Nếu không nhờ người vợ có niềm tin mạnh mẽ như Sophia, chúng ta hẳn đã không tìm được cái tên Nathaniel Hawthorne giữa những tên tuổi vĩ đại của nền văn học Mỹ.

Khi Nathaniel đau khổ trở về nhà và nói với vợ rằng ông vừa bị mất việc làm, thái độ vui mừng của bà đã khiến ông ngạc nhiên:

“Bây giờ anh đã có thời gian để viết sách rồi!” bà vui mừng nói.

“Anh biết!” ông đáp không mấy tự tin. “Nhưng chúng ta sẽ sống bằng gì trong thời gian anh ngồi viết?"

Trước sự ngạc nhiên của chồng, Sophia mở ngăn kéo và lấy ra một số tiền đáng kể.

“Em lấy số tiền đó ở đâu vậy?” ông kêu lên.

“Em vẫn luôn biết rằng anh là một thiên tài” bà bảo. “Em biết rằng một ngày nào đó anh sẽ viết nên một kiệt tác. Vì vậy, mỗi tuần em đã giữ lại một ít trong số tiền chợ anh đưa cho em. Chỗ này đủ cho chúng ta sống được một năm.”

Với sự tin tưởng và kỳ vọng của vợ, một trong những tiểu thuyết vĩ đại nhất của văn học Mỹ đã ra đời, tiểu thuyết: "Chữ A màu đỏ".

- Nido Qubein

Chẳng mất nhiều công sức mới làm cho người khác hạnh phúc.

Chỉ là một cử chỉ nếu bạn biết cách,chỉ là một lời nói đúng lúc... một sự điều chỉnh nho nhỏ cho một cái chốt, cái vít hay một con ốc trong cỗ máy tâm hồn tinh xảo của bạn.

JACK CANFIELD – MARK VICTOR HANSEN

Có phải trái đất chuyển động vì bạn?

TTO - Cô bé Angela mười một tuổi mắc phải chứng bệnh suy nhược thần kinh. Cô bé không thể đi lại được, và các bác sĩ cũng không hy vọng nhiều vào khả năng phục hồi của cô. Nhưng cô bé không hề nản chí. Dù đang nằm trên giường bệnh, nhưng cô vẫn hứa với mọi người rằng chắc chắn sẽ có một ngày cô đi lại được.

Angela được chuyển đến một trung tâm phục hồi chức năng đặc biệt tại San Francisco. Các chuyên gia trị liệu ở đây rất ấn tượng trước sức mạnh tinh thần của cô bé. Họ hướng dẫn cô bé sử dụng phương pháp tưởng tượng để hình dung rằng mình đang bước đi. Nếu điều này không có tác dụng thì ít nhất cũng giúp cho cô bé có thêm hy vọng và những suy nghĩ tích cực để sống trong những tháng ngày dài nằm trên giường bệnh. Angela luôn nỗ lực bằng những khả năng có thể trong mỗi lần tập vật lý trị liệu. Nhưng cô bé vẫn nằm trên giường bệnh và tưởng tượng, cô hình dung mình đang bước đi, bước đi, và bước đi.

Một ngày kia, khi cô bé đang cố gắng nghĩ rằng mình đang đi trên đôi chân của chính mình thì dường như có một phép màu xuất hiện. Chiếc giường di chuyển! Nó bắt đầu di chuyển quanh phòng. Cô bé thét lên: "Hãy nhìn xem cháu đang làm gì này! Cháu có thể cử động, cháu đã cử động được!"

Dĩ nhiên là trong khoảnh khắc đặc biệt ấy, mọi người trong bệnh viện ai cũng đều thét lên và nháo nhác chạy đi tìm nơi trú ẩn. Tiếng gào thét, đồ đạc rơi đổ và cửa kiếng lần lượt vỡ tan. Đó là một cơn động đất! Nhưng đừng cho Angela biết về điều này. Cô bé tin rằng chính mình đã làm nên điều kỳ diệu đó.

Chỉ sau vài năm, cô bé đã trở lại trường học. Bằng chính đôi chân của mình. Đôi chân không nạng gỗ, không xe lăn. Liệu những ai chứng kiến cơn động đất xảy ra ở khu vực giữa San Francisco và Oakland cũng có thể vượt qua được một căn bệnh nhẹ nào đó không?

- Hanoch McCarty

JACK CANFIELD – MARK VICTOR HANSEN

Hãy thử một cách khác

Tôi đang ngồi trong một căn phòng yên tĩnh của một khách sạn nhỏ ẩn giữa rừng thông. Trời mới quá trưa, vào một ngày cuối tháng Bảy, và tôi đang lắng nghe những âm thanh tuyệt vọng của trận chiến sinh tử đang diễn ra cách chỗ tôi ngồi vài bước chân.

Đó là một chú ruồi nhỏ đang dốc chút sức lực cuối cùng để vượt qua tấm kính chắn cửa sổ. Đôi cánh run rẩy như đang kể một câu chuyện bi thảm về chiến lược hành động của nó: Cố gắng hơn nữa.

Nhưng chiến lược ấy không hiệu quả.

Những nỗ lực điên cuồng không mang lại chút hy vọng sống nào. Trớ trêu thay, trận chiến này lại góp phần tạo nên chiếc bẫy cho chính nó.

Càng cố gắng, nó càng mau kiệt sức. Thật vô ích khi chú ruồi cứ nhất định muốn phá vỡ tấm kính bằng sức lực nhỏ bé của mình. Vậy mà nó đã đánh cược cả sự sống của mình để đạt được mục tiêu bằng nỗ lực và sự quyết tâm nguyên sơ. Cuối cùng, chú ruồi phải chịu số phận bi đát. Nó kiệt sức và chết trên bậu cửa.

Chỉ cách mười bước chân thôi, cánh cửa đang rộng mở. Chỉ mất mười giây đồng hồ để bay đến đó, và con vật bé nhỏ này sẽ ra được với thế giới bên ngoài mà nó đang tìm kiếm. Chỉ cần bỏ ra một phần nhỏ sức lực, nó đã có thể thoát khỏi chiếc bẫy mà nó tự áp đặt cho mình.

Nếu chú ruồi không khóa chặt mình vào một lối nghĩ duy nhất và cố gắng thử một cách khác, chú đã tìm ra lối thoát một cách dễ dàng.

Cố gắng nhiều hơn nữa không phải lúc nào cũng là giải pháp tối ưu để đạt được thành công. Nó có thể không hứa hẹn cho những gì bạn đang mong muốn đạt được trong cuộc sống. Nhiều khi đó lại là khởi đầu của những vấn đề rắc rối.

Nếu bạn đặt cược mọi hy vọng để tìm thấy một lối thoát vào việc cố gắng hết sức, bạn có thể sẽ giết chết mọi cơ hội thành công của mình.

- Price Pritchett

JACK CANFIELD – MARK VICTOR HANSEN

Dám mạo hiểm

Có hai hạt mầm nằm cạnh nhau trên một mảnh đất màu mỡ.

Hạt mầm thứ nhất nói: ”Tôi muốn lớn lên. Tôi muốn bén rễ sâu xuống lòng đất và đâm chồi nảy lộc xuyên qua lớp đất cứng phía trên... Tôi muốn nở ra những cánh hoa dịu dàng như dấu hiệu chào đón mùa xuân... Tôi muốn cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời tỏa trên gương mặt tôi và thưởng thức những giọt sương mai đọng trên những cánh hoa của tôi.

Và rồi hạt mầm mọc lên.

Hạt mầm thứ hai bảo: “Tôi sợ lắm. Nếu bén những nhánh rễ vào lòng đất sâu bên dưới, tôi không biết sẽ gặp phải điều gì ở nơi tối tăm đó. Nếu tôi xuyên qua lớp đất cứng phía trên, có thể tôi sẽ làm hỏng những chồi non mỏng manh của mình. Và giả như những chồi non của tôi có mọc lên, đám ốc sên sẽ kéo đến và nuốt ngay lấy chúng. Một ngày nào đó, nếu những bông hoa của tôi có thể nở ra được thì bọn trẻ con cũng sẽ vặt lấy. Không, tốt hơn hết là tôi nên nằm ở đây cho đến khi cảm thấy thật an toàn đã.

Và rồi hạt mầm chờ đợi.

Một buổi sáng mùa xuân, một chú gà đi loanh quanh đào bới tìm thức ăn, thấy hạt mầm lạc lõng ấy bèn mổ ngay lập tức.

Bạn thấy đấy, những ai không dám chấp nhận mạo hiểm và vươn lên sẽ bị cuộc sống nhấn chìm.

- Patty Hansen

Khi ẩn náu trong sự an toàn, chúng ta sẽ tạo nên một thế giới đầy những bất an.

- Dag Hammarskjold

JACK CANFIELD – MARK VICTOR HANSEN